Chiếc huân chương của Pre-côt-xi ám ảnh tâm trí tôi. Tôi chưa được thưởng một chiếc nào cả.
Ít lâu nay, tôi không chăm học và tự mình thấy không bằng lòng mình. Thầy giáo, bố và mẹ cũng không bằng lòng tôi.Tôi chơi cũng chẳng thấy vui thú như trước kia, khi tôi còn học hành chuyên cần. ngày ấy làm bài xong là tôi vui vẻ lao ra đi tìm những trò chơi say sưa. ngồi vào bàn ăn với gia đình tôi cũng không thấy lòng vui như trước nữa. Tâm hồn tôi như có một cái bóng tối chùm lên và từ thâm tâm có tiếng nói luôn luôn bảo tôi "thế này không được đâu"
Buổi tối, tôi thấy những đứa bé đi làm về qua quảng trường giữa những tốp thợ thuyền.
Họ đều mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ, họ rảo bước mau chóng về nhà. Họ nói to, vừa cười vừa vẫy những bàn tay đen những than hay trắng vì thạch cao. Tôi thấy rằng họ đã lao động từ sáng tinh mơ cho đến tối như thế nào. Trong bọn họ có những đứa trẻ cùng lứa tuổi với tôi, suốt ngày ở trên những mái nhà, trước những lò sưởi, giữa những máy móc, ngâm mình trong nước hoặc chui xuống đất và chỉ ăn có một ít bánh mì thôi.Tôi cảm thấy như hổ thẹn khi so sánh với họ: cũng trong thời gian ấy tôi miễn cưỡng bôi đen được 4 trang giấy nhỏ! tôi không bằng lòng, rất không bằng lòng!
Tôi thấy rõ là bố tôi bực mình và muốn báo cho tôi điều đó, là việc của tôi đã làm bố phiền lòng, nhưng bố vẫn nhẫn nhục. Bố yêu quý, bố đã làm việc quá nhiều! Mọi thứ đều do bố làm ra cả. Tất cả những gì tôi thấy có trong nhà những gì tôi mặc, những gì tôi ăn, những gì giúp tôi giải trí, những gì dạy dỗ tôi và cả những gì đem lại danh dự cho tôi. Tất cả những cái đó đều là công lao của bố. Thế mà tôi, tôi lại chẳng học hành gì cả? Bố phải chịu những nỗi đau khổ, nhọc nhằn, thiếu thốn mà tôi thì lại lười biếng! Ôi, điều đó rất xấu và làm tôi khổ tâm. Tôi muốn ngay hôm nay học tập say sưa như Xtac-đi, tôi muốn làm việc với tất cả nghị lực và lòng can đảm. Tôi muốn thắng cơn buồn ngủ lúc đầu hôm, dậy sớm buổi sáng,chiến thắng không thương tiếc khuynh hướng lười biếng của mình
Vâng, tôi đã quyết tâm chấm dứt cái lối sống nhu nhược và vô ích ấy, nó làm cho tôi thấy hèn hạ và làm cho bố mẹ tôi thấy buồn phiền. can đảm lên! bắt tay vào làm việc với tất cả tâm hồn và gân cốt của mình! Và công việc sẽ đem đến cho tôi sự nghỉ ngơi vui vẻ, những trò tiêu khiển thích thú, những bữa ăn ngon lành và công việc sẽ trả lại cho tôi nụ cười hiền hậu và cái hôn âu yếm của bố.
"Những tấm lòng cao cả"_ Edmondo De Amicis